Nỗi Khổ Của Người Phụ Nữ Khuyết Tật
Mỗi lần nghe tiếng huýt sao ngoài hiên, tôi biết anh đã về. Nhưng khi anh bước vào, mọi âm thanh im bặt và ánh mắt lơ đãng của anh chỉ dành cho những câu chào tẻ nhạt. Tôi vui mừng đón anh như đứa trẻ chờ mẹ về, nhưng lòng lại ấm áp dù anh đã bên người khác trước đó. Tôi không thể ghen tuông, chỉ đón nhận anh như một nghĩa vụ buồn tẻ. Tôi là "con thiên nga gẫy cánh", thầm nguyền rủa cái chân tật nguyền và vụ tai nạn đã cướp đi hạnh phúc của tôi, bao gồm cả anh và đứa con ba tháng tuổi, đẩy tôi vào cuộc sống đầy uất hận và tăm tối.
Trong ký ức, tôi không thể quên ngày anh nhận chức trưởng phòng. Để chúc mừng, tôi đã chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn và muốn tạo không khí lãng mạn cho hai vợ chồng. Tuy nhiên, tôi nhận ra chưa mua hoa và quà cho anh. Cuống cuồng, tôi chạy ra cửa hàng và chọn một bó ly trắng cùng lọ nước hoa. Tôi hình dung anh sẽ hạnh phúc khi nhận quà và chúng tôi sẽ có buổi tối ngọt ngào bên nhau.
Chỉ nghĩ đến việc sớm trở về nhà với vòng tay yêu thương của anh, lòng tôi đã rộn ràng, mãn nguyện. Nhưng mọi thứ chỉ còn là tưởng tượng. Bữa cơm đầm ấm, lãng mạn mà tôi mơ ước sẽ không bao giờ diễn ra. Hạnh phúc vụt tắt khi chiếc ô tô lao vào tôi ngay trước cánh cổng nhà. Tôi ngã khụy, không hiểu chuyện gì xảy ra. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình trong bệnh viện. Sau 3 tháng điều trị, trở về nhà với đôi chân cà nhắc và sẹo trên mặt, tôi cảm thấy tủi nhục. Ánh mắt của anh dừng lại trên tôi khiến tôi run sợ.
Tôi nhận thấy anh đang cố gắng tránh mặt tôi và không còn những khoảnh khắc ấm áp như trước. Anh thường ra phòng khách đọc sách và không muốn bật đèn ngủ. Tôi biết anh có người phụ nữ khác, cô ấy đẹp hơn tôi và không có khuyết tật. Khi nghĩ đến điều đó, tôi chỉ biết cảm thấy tủi hờn, còn anh thường im lặng và ra salon ngủ. Tôi đau đớn khi thấy anh hạnh phúc bên cô ấy, thậm chí còn cố tình bắt chước dáng đi của tôi để làm cô ấy vui. Tôi muốn quên đi tất cả, nhưng không thể, và mỗi khi nghĩ đến việc tự kết liễu đời mình, tôi lại sợ. Cuối cùng, tôi chỉ biết cam chịu, bất chấp những lời dối trá mà anh dành cho tôi. Điều đau lòng nhất là anh còn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.
Khi thuốc mê tan dần, tôi nhận ra anh và một người phụ nữ đang đứng trước mặt, chỉ trỏ và bàn tán về tôi như một bệnh nhân tâm thần. Ánh mắt van xin của tôi không khiến anh cảm thấy thương hại, anh nhìn tôi như người xa lạ rồi lùi ra ngoài. Người phụ nữ thốt lên “chị ta còn bị điên hả anh?” làm tim tôi quặn thắt. Họ rời đi mà không bao giờ quay lại, còn tôi thì băn khoăn không biết mình có thật sự điên hay chỉ đang trốn chạy nỗi đau trong căn phòng ngột ngạt này.



Source: https://afamily.vn/noi-dau-cua-nguoi-dan-ba-tat-nguyen-2011080101022512.chn